Bản edit ĐÃ có sự đồng ý của tác giả, tuyệt đối không được đem ra ngoài.
Tác giả: 木棉花的love
Editor: Út Ngư Nhi
Beta: Bé Thỏ Tím
Mười
<
Lý Tiểu Y hai tay ôm má nhìn Độ Khánh Tú, đưa bánh pudding cho cậu nhóc, khóe miệng nở nụ cười.
“Chung Nhân này, tại sao em không biết anh có một em trai nhỏ dễ thương như vậy?”
“À, là họ hàng bà con xa tới đây học cho nên đến ở nhà anh một thời gian ngắn.” Kim Chung Nhân cầm điện thoại di động, bộ mặt dữ tợn run run nhìn khung đối thoại nhắn tin với Kim Chung Đại.
Chung Đại Đại Đại: Cậu bị bệnh hả
Chung Nhân_kai: Anh hại em xấu hổ muốn chết luôn! Dạy Độ Khánh Tú một đống lộn xộn gì vậy?!
Chung Đại Đại Đại: Anh dạy nó cách đối nhân xử thế ấy mà~
Chung Nhân_kai: Người như anh mà đi dạy người khác cách đối nhân xử thế ?!!!
Chung Đại Đại Đại: Thoải mái!
Cuối cùng, Kim Chung Nhân đành hung hăng trừng mắt, dùng sức nhét quả đấm vào túi.
Bản thân học văn không tốt, đấu không lại anh ta ┭┮﹏┭┮
“Ha~ Này này~ Anh quả thực rất may mắn đó Chung Nhân!” Lý Tiểu Y gật gật đầu, nhanh tay đưa thêm một hộp bánh pudding nữa, “Độ Khánh Tú à, em học lớp mấy rồi?”
“Em? Hử…” Độ Khánh Tú ngẩng đầu, vẻ mặt căng thẳng, ngay cả bánh cũng quên nhận.
Lớp mấy? ⊙▽⊙
Mình không biết mà! Σ( ° △ °|||)︴
Vừa nãy quên hỏi Kim Chung Nhân 〒_〒
Không xong rồi xảy ra chuyện lớn rồi mình làm lộ chuyện rồi làm sao bây giờ làm sao bây giờ QAQ
“Chị đoán năm nay em học lớp 11!” Lý Tiểu Y không chú ý vẻ lo lắng của Độ Khánh Tú, tự mình xé hộp bánh pudding đưa cho nó.
“Đúng rồi, em học lớp 11!” Độ Khánh Tú rất biết chớp lấy cơ hội, gật đầu như gà mổ thóc.
Hô~ suýt nữa thì bị lộ (°ー°〃)
Không tồi, mình thật là nhanh trí (๑•̀ㅂ•́)و✧
Tại sao mình có thể linh hoạt đến như vậy nhỉ ヾ(´▽`;)ゝ
Đương nhiên rồi vì mình chính là chó con thông minh nhất mà ╮(╯▽╰)╭
Kim Chung Nhân liếc mắt nhìn thấy Độ Khánh Tú ôm hộp bánh cười ngây ngô, yên lặng nhìn cậu.
Tên nhóc này chắc chắn lại đang tự luyến rồi, da mặt sao có thể dày đến vậy…
Độ Khánh Tú thấy Kim Chung Nhân quay đầu nhìn mình, cũng nhìn sang, không nhận ra Kim Chung Nhân đang khinh bỉ, mỉm cười với hắn.
“Hi hi ~”
Trong phòng ấm áp nên nhiệt độ hơi cao, sức nóng làm gò má Độ Khánh Tú hồng hồng, cười lên lộ ra hàm răng trắng như tuyết, khuôn miệng cười cực kỳ đáng yêu.
Kim Chung Nhân nhìn Độ Khánh Tú, có chút ngây người.
Lý Tiểu Y ngồi đối diện nghiêng nghiêng hai chân nhìn Độ Khánh Tú và Kim Chung Nhân, đột nhiên nở nụ cười, nhưng thoắt cái liền ảo não đập đập đầu.
Lý Tiểu Y mày đúng là bị điên mà! Kia là bạn trai mày và em trai hắn đó! Không được áp dụng cái suy nghĩ của giới hủ vào đây!
.
Ăn cơm trưa xong, đúng hơn là chờ Độ Khánh Tú lấp đầy bụng xong, Kim Chung Nhân cùng nó tạm biệt Lý Tiểu Y, cậu còn mang về một hộp thượng vàng hạ cám toàn những đồ ăn vặt.
“Bắt người tay ngắn!” (*) Kim Chung Nhân cốc đầu Độ Khánh Tú, “Chị Tiểu Y là người quen thì không sao, nhưng sau này không được tùy tiện cầm đồ của người khác hiểu không?”
“Tay ngắn thì sao, em quen rồi!” Độ Khánh Tú ôm chặt cái hộp hơn, “Cái lúc em còn là chó con í, tay còn ngắn hơn như này nữa nha!”
“Điều quan trọng không phải ở chỗ đó! Cái chính là sau này không được tùy tiện nhận đồ của người khác !!!” Kim Chung Nhân hiếm khi gào lên thế này.
“Anh lại nóng nảy, không giống Chung Đại ca ca.” đôi mắt thanh tú của Độ Khánh Tú bỗng trầm xuống, xịu mặt vỗ lên vai Kim Chung Nhân.
“Cmn cái này cũng là Kim Chung Đại dạy sao?”
“Sao anh biết?”
“Chết tiệt… ”
“Chết tiệt là cái gì?”
“Là…. là cách nói kiểu xấu tính!”
“À~ ” Độ Khánh Tú gật đầu, “Kim Chung Nhân~”
“Ừ? Sao vậy?”
“Anh cực kỳ cực kỳ chết tiệt!”
“…”
“Sao anh không nói gì?”
“Anh…” Kim Chung Nhân nghẹn lời.
Độ Khánh Tú à! Nhóc rốt cuộc là thứ gì vậy? Nhóc làm anh hao tổn tính kiên trì, nhưng vì sao vẫn không thể ghét nổi nhóc?
“Kim Chung Nhân anh không vui sao?” Độ Khánh Tú thấy Kim Chung Nhân không nói liền nắm tay áo hắn, “Em hứa sau này không chửi bậy nữa, anh đừng nóng giận, hức… xin lỗi mà.”
Kim Chung Nhân nhìn Độ Khánh Tú cúi đầu, như đứa nhỏ vừa bị phạt vì trộm kẹo.
“Không có đâu. ” hắn đưa tay cầm lấy cái hộp trong tay Độ Khánh Tú, “Chúng ta đi mua quần áo nào!”
“Được!” nó ngẩng đầu nở nụ cười, “Em sẽ nghe lời anh.”
Độ Khánh Tú à, nhóc là một món quà sao?
—- Hết chương 10 —-
(*) Nã nhân thủ đoản, cật nhân chủy nhuyễn (拿人手短, 吃人嘴软)
Tiếng Việt: bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm. Tức là nhận được lợi ích từ người ta nên phải nể mặt người ta.